Viết bởi Teresa Shimogawa
"Mỗi khoảnh khắc của cuộc đời bạn là một cơ hội mới" ~Rick Price
Chúng ta đang không ngừng kể cho bản thân những câu chuyện về chúng ta là ai, và những gì mà ta có thể đạt được. Những câu chuyện ấy đôi khi là những hoài niệm về một thời xưa cũ, vẫn hằng thầm thì bên tai ta. Cũng có thể là tàn dư của những nỗi đau ẩn hiện sau những vết sẹo cũ. Hay là những viễn cảnh tương lai do ta dựng lên-những điều ta nghĩ sẽ xảy ra. Tất cả những chuyện ta không ngừng lặp lại với bản thân-dù có hư cấu hay không đi chăng nữa-đều là những gì ta tiếp thu và từ đó xây dựng nên bản sắc cá nhân của mình. Chờ đã nào. Chúng ta dùng những điều hư cấu để nhào nặn nên bản thân ư? Nghe thật điên rồ.
Phải. Sự thật là vậy đó, cho dù có lẽ không ai trong chúng ta muốn thừa nhận điều này!
Những câu chuyện chúng ta kể cho chính mình, về những thiếu sót, những thất bại thúc đẩy những suy nghĩ tiêu cực trong ta, khiến ta chấp nhận một điều hoang đường phiến diện-niềm tin vào phiên bản duy nhất của cuộc đời ta. Chúng ta tự giao cho mình vai diễn của một nhân vật mắc kẹt trong mê cung không lối thoát, trên vai nặng gánh những trách nhiệm không thể gỡ bỏ, rối rắm trong những lỗi lầm, những thử thách không thể nào vượt qua.
Chính cách chúng ta nhìn nhận quá khứ và dự đoán tương lai quyết định con đường ta đi ngày sau.
Những câu chuyện ấy có thể nâng ta lên hoặc kéo ta xuống. Hoặc truyền cảm hứng cho ta tiến lên phía trước, hoặc khiến ta bế tắc. Cách chúng ta kể những câu chuyện ấy chắc chắn định hình con người ta sẽ trở thành.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ khi ta còn rất nhỏ.
Có một câu chuyện về thời thơ ấu của chúng ta, khi mà đứa trẻ non nớt là tôi đã nghĩ rằng, nó sẽ trở thành một ca sĩ hay một vận động viên trượt băng Olympic, sở hữu một căn nhà ở Malibu, có thân hình tựa búp bê Barbie và dạt dào tiền bạc cùng sức trẻ. Đương nhiên là khi ấy, tôi đã hoàn toàn bỏ qua sự thật rằng mình chẳng thể hát hay trượt băng, cũng chẳng có ý định học, rằng thân hình như cô búp bê Barbie chẳng thật chút nào. Dù vậy, chẳng gì có thể làm nhụt chí đứa trẻ sáu tuổi là tôi. Suốt quãng thời thơ bé, tôi thật sự cảm thấy không gì có thể cản bước bản thân mình cả.
Nhưng thời thơ ấu cũng qua đi, nhanh như một cái chớp mắt!
Câu chuyện thời thơ bé phôi pha, nhường chỗ cho những ngày tháng niên thiếu đầy biến động. Cơ thể tôi thay đổi, cuộc sống chậm rãi thuở ấu thơ dần biến thành những ngày đầy thăng trầm biến động của cô gái tuổi teen và cứ thế, niềm lạc quan vô bờ bến từ trí tưởng tượng của tôi giảm dần. Đó là lúc câu chuyện của tôi trở nên độc hại. Đời sống xã hội quyết định hoàn toàn nhịp độ sống của tôi, và nhân dạng của tôi bắt đầu gắn liền với sự thèm khát của tôi với những chàng trai.
Tôi, như một thùng thuốc nổ cảm xúc di động có thể nổ tung bất cứ lúc nào, bằng cách nào đó đã cố gắng đạt được điểm cao và tỏ ra rằng mình vẫn ổn. Nhưng trong thâm tâm, tôi đang tự tra tấn bản thân bằng tất cả những lời tôi tự nói với bản thân: tôi không đủ tốt, không đủ tốt, không đủ tốt.
Tôi đã sớm cho rằng không bao giờ tôi có thể ngầu như những cô nàng nổi tiếng. Tôi không bao giờ đủ gầy hay đủ xinh, và thậm chí tôi cũng chẳng thể đủ thông minh để đọ sức với những kẻ mọt sách. Tôi không ngừng cảm thấy bản thân như bị tụt lại phía sau trong mọi lĩnh vực cuộc sống.
Càng lớn, những khẳng định ấy trong tôi càng lúc càng dày đặc. Tôi nhìn nhận tương lai cuộc sống qua lăng kính của nỗi sợ hãi, lo lắng, và căng thẳng về hiện tại. Sự tự tiêu cực cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi như một bản nhạc bật hoài không dứt, không ngừng nhắc nhở tôi về mọi thứ tôi không có, và tất cả những việc tôi không thể làm.
Tôi là một kẻ thất bại
Tôi quá xấu xí
Tôi không hề xứng đáng.
Không đủ thông minh
Tôi thật đen đủi
Tôi có những lựa chọn tồi
Tôi là một người vợ và một người mẹ tệ hại.
Chưa đến lượt tôi
Tôi không bao giờ có thể làm được điều đó
Tôi không bao giờ có thể có được nó.
Blablabla
Bất cứ khi nào chuyện gì xảy ra, tôi đều tự trách mình. Con người ta luôn có xu hướng đổ lỗi lên người khác cho vấn đề của chính bản thân ta, và như bao người khác, tôi tự biến bản thân thành kẻ tội đồ. Tôi đã tự hại chính mình.
Chúng ta liên tục đắm chìm trong dòng chảy vô vọng khiến ta tin rằng, ta là nạn nhân của những vấn đề chỉ ta mới gặp. Tư duy thiếu thốn đánh lừa chúng ta tin rằng chúng ta chẳng bao giờ có thể có được những điều ta muốn. Ta cho rằng mình bất bình thường và đầy khiếm khuyết để rồi quên đi rằng: chúng ta chỉ đơn thuần là con người mà thôi.
Những chuyện khủng khiếp lại chiến thắng. Nhưng đó lại là những câu chuyện ta bám víu và tin vào. Chúng là ta
Ta là chúng
Thật khó để phân biệt giữa bản chất của chúng ta và những câu chuyện kia, bởi lẽ ta đã dành quá nhiều thời gian lặp đi lặp lại chúng.
Một buổi sáng tháng Tư năm 2016, tôi, khi ấy mới ba mươi tư tuổi, thức dậy và nhận ra: câu chuyện cuộc đời mình đã rẽ sang một bước ngoặt mới mãi mãi.
Chồng tôi bất tỉnh trên sàn phòng khách. Đứa con sáu tuổi, ba tuổi và một tuổi của tôi vẫn say giấc trong phòng ngủ gần đó trong khi những người lính cứu hỏa cố gắng hồi sức cho chồng tôi trước khi đưa anh ấy đến bệnh viện gần nhất. Lúc tôi theo xe cứu thương đến được bệnh viện, một bác sĩ đã gặp tôi ở lối vào phòng cấp cứu và đón tôi bằng câu nói: "Chúng tôi không thể làm gì cả".
Chồng tôi đã qua đời
Sau đó, tôi phát hiện ra chồng tôi bị phình động mạch chủ. Anh ra đi một cách nhanh chóng. Chúng tôi chẳng thể làm gì cả. Và như thế, cuộc sống êm đềm của tôi đã kết thúc.
Trước đây tôi vẫn luôn tự thoại tiêu cực với bản thân, nhưng giờ, tôi đang thật sự sống một câu chuyện kinh dị đời thật khi trở thành một góa phụ trẻ và một người mẹ đơn thân. Không gì giằng xé tôi hơn là việc bị mắc kẹt trong hoàn cảnh mà trước đó, khi nghĩ về nó, tôi còn không ngờ lại có thể tồi tệ đến mức vậy. Những gì tôi dựng lên trước đó đã trở thành hiện thực tàn nhẫn.
Tương lai khi ấy đối với tôi là một màu xám xịt vô vọng, đáng sợ và hãi hùng đến mức tôi thậm chí không dám nghĩ đến. Hạnh phúc lúc bấy giờ tựa như một trò đùa ác nghiệt vậy. Tôi mặc định tất cả mọi thứ đều do mình mà ra. Tôi đảo lộn mọi thứ chỉ để tìm kiếm lí do tại sao tôi rơi vào hoàn cảnh ấy, tại sao tôi phải hứng chịu bất hạnh và buồn đau đến như vậy.
Tôi cần một lí do tại sao cả cuộc đời mình, tôi luôn làm tròn bổn phận của bản thân, thế nhưng vẫn phải gánh chịu hình phạt này? Tại sao tôi phải vượt qua mọi chuyện một thân một mình, trong khi tất cả mọi người đều được đoàn tụ với người mình yêu?
Những câu hỏi nhức nhối ấy chỉ có một câu trả lời duy nhất, câu trả lời khiến tôi lại một lần nữa muốn hủy hoại bản thân mình: tôi xứng đáng bị như vậy.
Có lẽ ngay từ đầu, định mệnh của tôi đã là phải sống một cuộc sống bất hạnh.
Tôi xứng đáng bị cả xã hội dè bỉu và phán xét. Tôi rồi sẽ bị những mối quan hệ xã hội cho ra rìa. Tôi rồi sẽ trở thành một người mẹ đơn thân buồn bã với những gánh nặng chất đầy lên vai.
Các con tôi rồi sẽ phải chịu tổn thương vì thiếu vắng cha. Tuổi thơ tươi đẹp của chúng rồi sẽ bị tôi phá vỡ khi tôi không thể một mình gánh vác trách nhiệm nuôi dạy chúng.
Tôi sẽ chẳng bao giờ hoàn thành những việc tôi muốn làm trong đời. Tôi phải đánh đổi giấc mơ của mình để tồn tại, tâm hồn tôi rồi sẽ mục ruỗng. Và tôi xứng đáng phải chịu đựng tất cả những điều ấy.
Sẽ chẳng còn ai yêu tôi. Tôi giờ như một món hàng vụn vỡ dưới quá nhiều áp lực, gánh nặng. Tôi rồi sẽ ra đi trong cô đơn, lạc lõng.
Tôi cứ mãi sa lầy, mãi vật lộn và đắm chìm trong chính nỗi sợ của mình. Nỗi đau cứ mãi nhói lên từng cơn, như muốn giết tôi, muốn tôi không thể cảm thấy đỡ hơn. Ý chí sống của tôi biến mất, dường như niềm vui sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa.
Một giọng nói ghê tởm vang lên từ tiềm thức của tôi. Nó thì thầm những lời van nài, thuyết phục tôi rằng đây chính là cuộc sống của tôi, rằng tôi nên chấp nhận bị đày ải đến vùng hoang mạc của cuộc đời, một cuộc đời mà tôi không bao giờ muốn. Giữa muôn vàn tuyệt vọng bủa vây, việc nghe theo những lời này mới dễ dàng làm sao.
Mãi tận sau này, tôi mới nhận ra rằng: tôi phải rũ bỏ giọng nói ấy ra khỏi tâm trí. Chấp nhận nỗi đau, chấp nhận cả những suy nghĩ và cảm xúc.
Cảm nhận tất thảy.
Và rồi, buông bỏ chúng đi
Điều gì sẽ xảy ra nếu ta cứ thẳng thừng từ chối với câu chuyện mà ta không muốn tin, với những lời kể khủng khiếp về bản thân?
Tôi không hề muốn là một góa phụ bất hạnh, ra đi trong nỗi đau mà tôi buộc phải chấp nhận, không hề muốn từ bỏ giấc mơ, mục tiêu của mình, càng không muốn phải cô đơn, lạc lõng mãi mãi.
Chỉ có một việc tôi phải làm: viết lại tương lai, và đoạt lại cuộc đời.
Thay vì quy phục những suy nghĩ xấu xí ấy, ta có thể trở thành gác cánh cổng tâm hồn, lựa chọn những gì sẽ được ở lại, những gì sẽ phải ra đi.
Những suy nghĩ tiêu cực xuất hiện là điều vô cùng bình thường, nhưng thay vì bấu víu vào chúng, hãy để chúng trôi nổi rồi bay đi. Hãy nắm lấy những ý niệm khiến bạn lạc quan hơn trong cuộc sống, hãy để những ý niệm ấy nảy mầm và phát triển nơi tiềm thức của mình.
Hãy kể câu chuyện cuộc đời mình theo góc nhìn ấy mỗi ngày
Thay vì tin vào những gì nằm ngoài khả năng của mình, ta có thể chọn cách tập trung vào những gì nằm trong tầm tay. Nếu không thích một câu chuyện, ta hoàn toàn có thể viết một bản mới.
Có thể viết lại một lần, hai lần, hay ba, bốn, năm lần cho đến khi ta có được phiên bản tốt nhất. Đó là cuộc đời mà ta thấy mình ổn, thấy mình quan trọng và có giá trị, cuộc đời mà ta có thể cảm nhận niềm vui, niềm hạnh phúc cho dù có gì xảy ra đi chăng nữa. Sống một cuộc đời bạn có thể tự do xây dựng, tự do thể hiện chính mình
Đó là cuộc đời bạn muốn, không phải cuộc đời mà bạn cảm thấy như bị mắc kẹt trong đó
Dù ở bất cứ nơi đâu, bất kì khi nào, ta đều có thể lựa chọn những gì giúp ta tiến gần hơn mục tiêu của mình. Chẳng cần quá to tát, chỉ một bước đi nhỏ cũng đủ, miễn là hướng đến mục tiêu tương lai phía trước.
Đó là tất cả những gì ta cần. Hãy cứ tập trung tiến bước đến chân trời mới, cho dù có chậm mấy đi chăng nữa. Hành trình của chúng ta có thể không mấy bằng phẳng, có thể ta sẽ gặp phải những điều không như ý.
Nhưng ta vẫn sẽ bước tiếp.
Liên tục. Không ngưng nghỉ
Lựa chọn câu chuyện thay thế là cách ta tận dụng tất cả những gì hiện hữu trong cuộc sống của mình
Phải hơn một năm sau khi chồng qua đời, tôi mới thật sự đủ can đảm để viết cho cuộc đời mình một cốt truyện mới, bỏ lại sau lưng những tháng ngày bản án tử của sự bất hạnh và trở ngại như đang treo trên đầu mình. Để có thể làm được điều ấy, tôi phải học cách tin rằng: tương lai sẽ còn mở ra biết bao ngã rẽ, và dầu cho tôi chẳng thể biết rõ những gì sắp xảy đến, vẫn còn nhiều chương nữa trong cuộc đời này của tôi.
Khi tôi ngừng nghĩ về bản thân như một người mẹ đơn thân, một góa phụ đáng thương, tôi bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp trong cuộc đời mình. Đó chính là những trang đầu tiên, mở ra một chương mới của cuộc đời tôi.
- Tôi thật biết ơn chồng tôi, người đã dạy tôi biết bao điều trong quãng thời gian gần mười năm bên nhau. Gặp gỡ và mất đi anh đã khiến tôi trở thành một con người tốt hơn. Đây là một phần cuộc đời tôi, chứ không phải là kết thúc
- Tôi thật hạnh phúc vì ba đứa con tôi đã có với anh. Ngay từ thuở tấm bé, tôi đã muốn trở thành một người mẹ. Tôi cảm ơn người chồng quá cố của mình vì chúng, và tôi sẽ càng trân trọng việc được nuôi dạy, nhìn chúng lớn lên hơn. Ngay cả khi mọi thứ trở nên khó khăn hay căng thẳng, tôi sẽ luôn trân quý thiên chức làm mẹ và niềm vui khi bên cạnh con, mặc cho làm mẹ đơn thân có tẻ nhạt đi chăng nữa.
- Thú thật thì lúc trước, tôi còn không nghĩ mình sẽ kết hôn, thế nhưng tôi đã lập gia đình đấy thôi. Tôi tin rằng, chỉ cần là người xứng đáng, đủ để tôi đánh đổi cuộc sống độc thân hiện tại, tôi sẽ đến với họ, giống như cách tôi đã nắm tay chồng mình vậy. Và cho đến khi người đó xuất hiện, tôi sẽ tiếp tục hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống này theo cách của mình, cho dù có độc thân hay không.
- Vạn vật đều có ưu, khuyết điểm. Tôi đã học cách tận dụng cuộc sống độc thân để làm những việc mà tôi không có cơ hội làm khi còn kết hôn. Tôi được theo đuổi đam mê, được khám phá những trải nghiệm mới, dành thời gian chiêm nghiệm về con người tôi, cũng như những gì tôi mong muốn. Đây không phải cuộc sống tôi đã chọn, nhưng tôi vẫn hưởng thụ những niềm bất ngờ mà cuộc sống độc thân mang lại bởi lẽ sau tất cả, khoảng thời gian này sẽ giúp tôi trở nên tốt đẹp hơn.
Hè vừa rồi, tôi đi nghỉ dưỡng ở Úc. Một tối nọ, tôi và lũ trẻ cùng đi ngắm chim cánh cụt diễu hành trên đảo Phillip, gần Melbourne. Hằng đêm, khi mặt trời lặn, hàng ngàn con chim cánh cụt thuộc hàng nhỏ nhất thế giới ấy đều bơi về bờ và lội qua bãi cát để tìm chỗ ngủ qua đêm.
Chúng tôi ngồi cách nơi đám cánh cụt đi qua chỉ 30cm, nghe tiếng chúng ríu rít gọi nhau trong đêm tối. Làn gió Nam Cực lướt qua mặt chúng tôi.
Tôi chợt nhận ra. Đây là chương tiếp theo của cuộc đời mình.
Ngay lúc này. Ngay tại đây
Đây không phải những gì tôi đã dự tính. Nếu được chọn, tôi chắc chắn sẽ muốn chồng mình cùng ở đây với tôi và bọn trẻ đêm nay. Nhưng khoảnh khắc ấy vẫn thật thoải mái. Tôi đang làm những gì tôi hằng mong muốn: ngắm nhìn thế giới, nuôi dạy bọn trẻ, tận hưởng những điều tươi đẹp nhất.
Trang mới cuộc đời tôi không phải là một cửa ải.
Đó là cơ hội để tôi viết lại câu chuyện đời mình. Một câu chuyện đáng sống, bất chấp tấn bi kịch gần như hủy hoại tôi. Nếu bạn tin vào những ngã rẽ đường đời, bạn có thể thay đổi câu chuyện của mình.
Nếu bạn tin rằng bạn có thể học bất cứ thứ gì, bạn có thể làm được. Nếu bạn sẵn sàng thử những điều mới lạ, bạn có thể thay đổi câu chuyện đời mình. Nếu bạn vẫn đang cố gắng kiếm tìm đam mê, bạn sẽ làm được. Hãy tự hỏi mình: bạn thích được làm gì? Điều gì khiến bạn thêm mê đắm cuộc đời này?
Nếu bạn tin tưởng vào chính bản mình, bạn có thể tự tay viết bất kì câu chuyện nào mà mình muốn. Khi câu chuyện cuộc đời không còn được như bạn muốn nữa, đừng ngại ngùng mà tiếp tục viết nhiều bản mới. Đừng ngại thay đổi. Hãy để cho phép bản thân được đổi thay.
Hãy kể với thế giới bạn can đảm nhường nào, sức mạnh, nghị lực, kiên cường ra sao. Hãy cho họ thấy bạn mạnh mẽ thế nào. Cho họ thấy cách bạn đã vượt qua tất cả, đi qua tất cả bão giông để nụ cười nở trên môi lần nữa. Kể họ nghe những câu chuyện mà từ đó, bạn nhận ra rằng: cuộc đời này mới đáng sống làm sao.
Những câu chuyện ấy vẫn luôn tồn tại trong bạn. Hãy mãi nhắc đi nhắc lại chúng, để bạn không bao giờ quên đi bản thân mình thật sự là ai.
Khuyến cáo về bài đăng: Các bài đăng trên Compassion.vn được thực hiện bằng cách sử dụng nguồn lực cộng đồng (được dịch lại từ các nguồn khác nhau hoặc do chuyên gia cộng tác viết) - Compassion luôn nỗ lực cải thiện chất lượng nội dung và nâng cao tính chuyên môn (bằng cách cộng tác với chuyên gia tại: www.compassion.vn/expert). Tuy nhiên người đọc cần tự kiểm chứng lại thông tin và đặc biệt các bài đăng không thể thay thế các giải pháp cần chuyên môn khác như trị liệu, tham vấn, coaching... (bạn có thể tham khảo danh sách các dịch vụ, chuyên gia từ Compassion tại đây: www.compassion.vn/booking).
Thông Tin Về Bài Đăng:
Nguồn bài dịch từ trang gốc (Bài gốc tiếng Anh): https://tinybuddha.com/blog/story-shapes-your-life-change-any-time/
Đội ngũ sản xuất: Người dịch: Antran290102 ; Người biên tập: Phạm Đại Bàng
Hình thức sản xuất nội dung: Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing - sử dụng nguồn lực cộng đồng tại www.compassion.vn/crowdsourcing. Cộng tác sản xuất nội dung tại đây.
Comments