Chúng ta thường được dạy rằng cách thức tốt nhất chứng minh sự thu hút chính là mỉm cười.
Ý tưởng này có vẻ hợp lý và hầu như nhận được hưởng ứng tốt, nhưng cũng không nên bịt mắt làm ngơ trước những lời khẳng định hiếm hoi của số ít người có quan điểm ngược lại, góc nhìn này được xây dựng nên từ nhận thức rằng tình bạn giữa người với người thật ra không dựa trên những phần thưởng ngoạn mục của niềm vui thú, mà từ việc chia sẻ niềm đau, nỗi buồn và u sầu.
Điều này có thể giải thích sự quyến rũ mãnh liệt đáng ngạc nhiên của những người hấp dẫn, những người kiên quyết không mỉm cười - mà thay vào đó là vẻ lạc lõng trong dòng suy tư ngẫm nghĩ, thấm đẫm bởi nỗi buồn của chính họ và phải đối mặt với một cuộc đối thoại nội tâm xung quanh nỗi đau và mất mát. Họ cũng có thể nở một nụ cười nếu được đòi hỏi, nhưng rõ ràng nét cười ấy khá căng thẳng và ngắn ngủi, giống như một khoảnh khắc của ánh nắng ló dạng xuyên qua giữa những đám mây xám đen. Họ đẹp không phải vì họ buồn, nhưng - tuy nghe có vẻ thật kỳ lạ - chính xác là bởi vì nét ưu tư buồn bã đó khiến họ xinh đẹp cuốn hút.
Trong truyền thống nghệ thuật phương Tây, người đẹp mang nét buồn nổi bật nhất - trong nhiều thế kỷ - là mẹ của Chúa Giêsu. Trong nhiều tranh tượng, Đức mẹ Maria được khắc họa với hình ảnh thanh lịch, bình thản và đĩnh đạc, nhưng bà cũng - hoàn toàn rõ ràng - chìm đắm trong nỗi buồn và ưu tư. Nhưng mà, nỗi buồn không làm mất đi sự hấp dẫn của bà. Thay vào đó, nó làm cho người xem cảm thấy sự hiện diện của một người có thể thấu hiểu được nỗi buồn của chính họ, một người mà ta không cần thiết phải trưng ra trước mặt bà một vẻ giả tạo “tôi ổn cả”.
Thật tâm những khao khát trong tình yêu của chúng ta, được quyết định bởi mong muốn hiểu và được thấu hiểu. Được “định số” cho biết bao nhiêu gian truân trắc trở trong cuộc đời, vì thế mà đối với nhiều người trong chúng ta, loại người mà chúng ta cảm thấy sẵn sàng để yêu mến sẽ không phải là những người nhận thấy đường đời rõ ràng trước mắt hoặc dễ dàng nắm bắt; mà là những người đang hoang mang và buồn bã tương tự như chúng ta; những người cảm thấy cần phải thường xuyên tránh né, rút lui khỏi tình cảm đầy cung bậc cảm xúc của cuộc sống hàng ngày; những người chỉ sống trong sự lo lắng và ngập trong thảm họa - và những người có thể, giống như chúng ta, thường xuyên cảm thấy gần như phải tuôn rơi nước mắt quá nhiều về những thứ tiếc nuối và buồn bã.
Chúng ta đã và đang rất nhiệt tình hăng hái để “bị lây nhiễm bệnh” và “chữa trị” các biểu hiện của sự bất hạnh - và những lý tưởng về vẻ đẹp hình thể của chúng ta đi cùng định kiến của chính bản thân ta. Các biển quảng cáo và phim ảnh của chúng ta lớn tiếng tuyên bố tính hấp dẫn của sự hài lòng hào nhoáng bên ngoài.
Nhưng chúng ta có nguy cơ bỏ lỡ một trong những nguồn cội của vẻ đẹp giá trị nhất, đó là khi khuôn mặt của chúng ta bỏ xuống những chiếc mặt nạ giả tạo thường mang và thừa nhận trực quan nỗi đau của sự tồn tại - một khoảnh khắc của sự trung thực, chân thành và mong manh dễ bị tổn thương mà trên cơ sở đó tình bạn và tình yêu đích thực có thể nảy sinh.
Nguồn bài dịch: https://www.theschooloflife.com/thebookoflife/melancholy-beauty/
Người dịch: Hải Yến ; Người biên tập: Anh Đào Lê
Chuyên gia review: Đang review bởi chuyên gia: www.compassion.vn/expert
Hình thức dịch: Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing tại www.compassion.vn/crowdsourcing - Cộng tác làm nội dung tại đây
Comments