"Đừng cố ép bản thân phải trở nên phù hợp ở những nơi mà bạn không thuộc về." - Khuyết Danh
Bài viết bởi Sally
Khi còn nhỏ, tôi đã là cô "con gái rượu" của ba tôi. Ông ấy rất tự hào về tôi và nắm tay tôi đi đến mọi nơi cùng ông. Khi ba mẹ tôi ly hôn và ba tôi chuyển đi rất xa để bắt đầu một cuộc sống mới với gia đình mới, tôi thật sự không thể hiểu tại sao ông ấy lại rời đi, khi tôi chỉ là một đứa trẻ. Tôi đã nghĩ rằng ông không còn yêu thương tôi nữa. Tôi cảm thấy bị bỏ rơi và chối từ. Có lẽ, nếu tôi cư xử phải phép hơn, xinh đẹp hơn, thông minh hơn, ông ấy đã không rời bỏ tôi, phải không?
Cho đến gần đây, tôi mới nhận ra điều này đã ảnh hưởng đến các mối quan hệ trưởng thành của tôi. Vì sợ bị bỏ rơi và bị từ chối nên tôi đã phải vật lộn để hòa nhập và kết bạn. Tôi hẹn hò với một người đàn ông lớn tuổi và có nhiều điểm tương tự ba mình. Tôi hy vọng rằng anh ấy sẽ trao cho tôi tình yêu và sự trìu mến mà tôi không nhận được từ ba, và chữa lành vết thương giúp tôi.
Tuy nhiên, khi mọi thứ bắt đầu tuyệt vời và tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy "người ấy", cũng là lúc mối quan hệ trở nên "như người nhà" và quá quen thuộc, anh ấy thực sự không có tình cảm tình yêu, chỉ giống như 'một người cha' với tôi, và không thể cam kết lâu dài. Khi anh ấy bắt đầu bỏ đi, tôi cảm thấy bất an. Điều này khiến tôi đeo đuổi anh ấy nhiều hơn, vì tôi rất muốn mối quan hệ này có kết quả.
Tôi cố gắng thay đổi bản thân theo những gì mà tôi nghĩ anh ấy muốn. Tôi trở nên đeo bám và ghen tuông, điều đó càng đẩy anh ấy ra xa hơn. Khi mối quan hệ thật sự kết thúc và anh ấy tìm được người mới, tôi đã không thể hiểu được tại sao anh ấy lại yêu cô ta mà không phải tôi. Tôi đã sai ở đâu? Điều này càng củng cố nỗi sợ lớn nhất trong tôi, rằng tôi không (xứng đáng) được yêu thươngg, không ai mong muốn có tôi cả. Khuôn mẫu này tiếp tục theo tôi trong các mối quan hệ, khiến tôi cảm thấy mình không được yêu thương và bị từ chối nhiều hơn.
Vì vậy, tôi lao mình vào công việc. Tôi đảm nhận tốt về mặt chuyên môn của công việc. Tuy nhiên, tôi cũng phải vật lộn để trở nên phù hợp và kết bạn được trong môi trường đó. Tôi nỗ lực làm việc, nhưng tôi không cảm thấy mình có giá trị và được công nhận. Tôi thường bị các thành viên trong nhóm của mình phớt lờ, loại trừ và tẩy chay. Không gian làm việc của tôi trở thành một môi trường độc hại. Tôi đã bị bắt nạt, dẫn đến lo lắng, trầm cảm, và tôi không thể tiếp tục đi làm. Cuối cùng thì tôi đã được cho nghỉ, vì họ nói rằng tôi không thể đảm nhận công việc của mình được nữa.
Vì tôi đã "ấn định" rằng tôi phải trở thành một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, nên khi không còn công việc nữa, tôi không biết mình là ai. Mục đích sống của tôi là gì? Tôi đã đi nửa chặng đường đời - không có gia đình riêng, không có việc làm. Tôi làm theo mọi thứ mà người khác "khuyên bảo" và áp dụng với mình một cách đầy thiên kiến. Tôi tự đóng cửa ở nhà. Tôi không đi chơi hay giao lưu. Tôi đang dùng thuốc điều trị chứng lo âu và trầm cảm, và tôi chỉ muốn nằm trên giường. Mục đích của việc thức dậy mỗi ngày là gì? Tôi chẳng được tích sự gì, tôi không có giá trị, không ai muốn có tôi, tôi không phù hợp với bất cứ đâu. Tôi không thể yêu bản thân mình, cũng như những người khác không yêu tôi. Tôi không có lòng tự tôn và không có sự tự tin để cố gắng bắt đầu lại.
Tôi đã đi trị liệu, đọc rất nhiều sách và bài báo về tự nhận thức bản thân và thiền theo hướng dẫn. Mặc dù tôi đã làm mọi thứ liên quan, nhưng tôi phải vật lộn để áp dụng những điều tôi đã học cho bản thân.
Khi tôi dành thời gian ở một mình, nghe nhạc thư giãn, tôi đã có một khoảnh khắc bừng sáng. Tôi không thể sáng suốt nhìn thẳng vào vấn đề trước đó vì tôi có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tuy nhiên, tôi là một người rất logic, giỏi phân tích, và giải quyết vấn đề tốt, đó là lý do tại sao tôi làm tốt công việc của mình. Tôi nảy ra ý tưởng rằng nếu tôi loại bỏ cảm xúc ra khỏi các vấn đề của mình, tôi có thể nhìn nhận chúng một cách thấu đáo, hợp lý và cố gắng giải chúng như bất kỳ câu đố nào khác.
Và rồi tôi nghĩ, nếu tôi xem cả cuộc đời mình như một trò chơi ghép hình thì sao? Đó thực sự là một phép so sánh hoàn hảo. Cuộc đấu tranh cả đời của tôi dường như đã tìm được câu trả lời bình yên hơn.
Hình dung cuộc sống của chúng ta như một trò chơi ghép hình.
Mỗi chúng ta bắt đầu với một mảnh ghép - đó chính là bản thân chúng ta. Chúng ta bắt đầu trò chơi ghép hình này ở thời điểm được sinh ra, dễ nhất là ghép hai mảnh đầu tiên lại với nhau - bản thân và gia đình của chúng ta. Khi lớn lên, chúng ta cố gắng tìm những mảnh ghép khác phù hợp - bạn bè, các mối quan hệ lãng mạn, công việc. Chúng ta có thể may mắn và tìm thấy những mảnh khác hoàn toàn vừa vặn ngay lập tức, nhưng phần lớn chúng ta phải vật lộn để tìm ra những mảnh phù hợp, trong sự thất vọng và tức tối, chúng ta thậm chí còn cố ép hai mảnh vào với nhau dù biết chúng không hề vừa vặn.
Bất kể chúng ta đã đầu tư bao nhiêu thời gian cho những mảnh ghép không phù hợp này - có thể là một mối quan hệ không lành mạnh hoặc một công việc không phù hợp với mục đích và giá trị của chúng ta - cuối cùng chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng ta cần chấp nhận thực tế và loại bỏ những mảnh ghép mà chúng ta đã cắt xén mình cho vừa vặn. Đây là cách duy nhất để nhường chỗ cho một mảnh ghép mới thật sự phù hợp hơn. Một mảnh ghép mà chúng ta thậm chí sẽ không cố gắng tìm nó nếu chúng ta quá gắn bó (phụ thuộc) với mảnh ghép không phù hợp kia.
Đôi khi chúng ta học được rằng chúng ta cần tập trung vào một lĩnh vực khác của câu đố - ví dụ, chúng ta nhận ra rằng chúng ta cần tạm dừng các mối quan hệ để có thể xây dựng lòng tự tôn và học cách yêu bản thân trước tiên. Và đôi khi chúng ta gặp khó khăn với một phần của câu đố, chẳng hạn như tình yêu, chúng ta nhận ra rằng, thay vì tốn quá nhiều năng lượng vào đó, chúng ta cần quan tâm đến một lĩnh vực khác, nơi có thể dễ dàng hơn để tìm được những mảnh ghép phù hợp - chẳng hạn như nghề nghiệp hoặc đời sống xã hội của chúng ta.
Khi chúng ta kết nối với những người cùng chí hướng, những người có cùng sở thích và đam mê với công việc giống chúng ta, chúng ta cảm thấy tốt hơn về bản thân và bắt đầu nhận ra mình thực sự tuyệt vời như thế nào. Nếu chúng ta thay đổi công việc để làm điều gì đó mà mình yêu thích - những điều thể hiện điểm mạnh và giúp chúng ta thành công, nó sẽ cải thiện sự tự tin và giúp chúng ta nhận ra rằng, chúng ta đủ tốt và chúng ta có thể tạo ra thêm nhiều giá trị.
Một khi chúng ta trở nên hạnh phúc hơn với bản thân và các lĩnh vực khác trong cuộc sống, chúng ta sẽ trao đi những rung cảm tích cực hơn đến thế giới và thu hút lại những người thật sự phù hợp. Chúng ta sẽ có đủ năng lực và giá trị tự thân để nhận ra những người không phù hợp với mình và không lãng phí thời gian vào họ.
Nếu chúng ta không làm những điều này, chúng ta có thể vẫn hoàn thành câu đố, với tất cả các yếu tố của cuộc sống được sắp xếp gọn gàng, và rồi chúng ta thấy rằng còn sót lại một mảnh ghép. Mảnh ghép đó chính là bạn hoặc tôi, và nó không vừa vì nó ở sai chỗ và không bao giờ dành cho câu đố này. Đó là lý do tại sao chúng ta đấu tranh, vật lộn để hòa nhập - chúng ta đã chọn những thứ trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống mà không bao giờ phù hợp với chính mình. Vì vậy, vấn đề không phải là chúng ta, vấn đề là ở nơi mà chúng ta cố gắng ép mình để trở nên phù hợp.
Thật chẳng dễ dàng để làm lại từ đầu, nhưng khi chúng ta tìm thấy những mảnh ghép phù hợp mà chúng ta thuộc về, mọi thứ không còn giống như một cuộc đấu tranh vì chúng ta có thể dễ dàng sắp xếp chúng vào đúng vị trí. Chúng ta sẽ hoàn thành bức tranh khác với những gì chúng ta tưởng tượng ban đầu, nhưng điều đó sẽ tốt hơn nhiều, vì tác phẩm của chúng ta cuối cùng cũng thật sự vừa vặn.
Bây giờ tôi đang ở đâu trên hành trình của mình?
Sau khi dành nửa đời người để đấu tranh và cố gắng hoàn thành trò chơi ghép hình của mình, tôi nhận ra mình là mảnh ghép còn sót lại. Bây giờ là lúc bắt đầu lại và tìm đúng câu đố mà tôi thuộc về. Lần này, tôi bắt đầu với những nền tảng cơ bản nhất - lòng yêu thương bản thân, niềm tin vào chính mình, và những giá trị tự thân. Chẳng có điều gì là sai - cho tất cả những gì tôi đã trải qua. Tôi chỉ cần nhận ra nơi mà tôi thuộc về, và thôi ép bản thân buộc những điều không phù hợp vào mình. Những mảnh ghép của tôi vẫn đang ở ngoài kia. Và khi tôi bước khỏi nơi không dành cho mình, tôi biết, theo thời gian, tôi sẽ tìm thấy chúng.
Thông Tin Về Bài Đăng:
Nguồn bài dịch từ trang gốc (Bài gốc tiếng Anh): https://tinybuddha.com/blog/why-i-never-fit-in-anywhere-and-the-one-realization-thats-changed-everything/
Đội ngũ sản xuất:
Người dịch: Duli Ng; Người biên tập: Phạm Đại Bàng
Hình thức sản xuất nội dung: Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing - sử dụng nguồn lực cộng đồng. Cộng tác sản xuất nội dung tại đây Ủng hộ kinh phí sản xuất nội dung cho ban biên tập tại: Ủng hộ
Comments