"Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích” - Đức Phật
Chỉ có duy nhất một con đường để tốt nghiệp trường đời. Đó là khuất phục, hoặc là bị tổn thương và chết.
Vâng, đó là điều mà tôi đã đặt niềm tin vào.
Đôi lúc trong tuổi thơ của mình, để sống sót tôi chọn cách khuất phục và đóng cửa trái tim lại. Tôi chắc rằng đưa ra lựa chọn đó cũng chỉ là để tránh những nỗi đau từ cuộc sống (không phải niềm vui), nhưng cởi mở hay đóng cửa tâm hồn chỉ là những lựa chọn duy nhất có sẵn.
Đến khi trưởng thành hơn, tất cả mọi thứ và tất cả mọi người xung quanh tôi đều trở nên mâu thuẫn, về cả thể chất lẫn cảm xúc. Gia đình tôi đã chuyển chỗ ở vài lần khi tôi còn bé, còn ba mẹ tôi thì luôn bận rộn, tỏ ra chuyên nghiệp và bị cuốn vào xã hội.
Trong một phút thôi, mọi thứ ở đây - ấm áp, tỏa sáng và an toàn
Phút kế tiếp, mọi thứ biến mất - lạnh lẽo, tối tăm và cô đơn!
Cứ mỗi lần mọi thứ chuẩn bị ổn định, thì chúng lại dần biến mất. Tôi không thể kiểm soát được, và cũng không thể tin tưởng bất cứ thứ gì. Mọi thứ trở nên khó có thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi đâu thể nào làm cho mọi người hay cả thế giới này biến mất được, vì vậy thay vào đó tôi ngừng làm mọi thứ và giấu con người thật của mình, đằng sau một bề ngoài giả tạo.
Tôi nở nụ cười trên khuôn mặt, và trở thành hình ảnh phản chiếu những mong muốn của người khác - như công chúa trong tòa lâu đài, đáng ngưỡng mộ, hoàn toàn không thể chạm tới.
Tôi đã có một mặt nạ hoàn hảo.
Đến hôm nay, sau nhiều năm trôi qua, tôi trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Bây giờ tôi làm việc như một nhà trị liệu và một nhà văn, và tôi đang trong hành trình linh hồn để tận hưởng và chia sẻ với thế giới.
Trên chặng hành trình để đạt tới giây phút này, tôi như một con nghiện adrenaline* vậy. Tôi luôn luôn vươn ra và kéo căng mình đến tận cùng để làm bất cứ thứ gì đổi lấy cảm giác tồn tại, đi qua dòng sông đen tốt nhất của cuộc đời và tầm cao chiếu sáng của giác ngộ tâm linh.
Tôi trở nên thu mình trong thế giới tâm linh tìm kiếm các thực hành để nâng cao tâm hồn thông qua thiền định, đọc những bí truyền, các lá bài tarot, các tôn giáo thay thế và trung gian. Tôi đã trải nghiệm những giây phút bình yên, nhưng tôi vẫn khuất phục.
Tôi biết tôi không được lập trình để sống tách biệt với thế giới. Khi tôi lớn lên, chính ham muốn tính dục đã thúc đẩy tôi đến gần với mọi người hơn.
Tuy nhiên, tôi đã được đặt để bước trên một con đường hủy diệt.
Vì sợ hãi, tôi đã cố gắng kiểm soát các mối quan hệ trong cuộc sống của mình, như cái cách tôi đã học cách kiểm soát cảm xúc của mình. Tôi cũng tìm kiếm người khác để kiểm soát tôi, luôn tin rằng sức mạnh thì ngang bằng với tình yêu.
Tôi càng cho phép bản thân mình dính líu đến đàn ông, tôi càng cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi không thể từ bỏ nó. Tôi đã trở nên nghiện cảm giác sống.
Tôi đã không muốn trở lại lạnh lẽo và cô đơn trong bóng tối một lần nữa, và sẽ làm mọi cách để tránh điều đó. Cảm giác mà tôi cố tránh là cuối cùng lại là thứ giúp tôi tự do.
Giống như Orpheus đi vào thế giới ngầm, tôi đi theo con đường của riêng mình và trở nên mê mẩn với những hốc tối của tâm hồn con người.
Tôi càng ngày càng đến gần hơn bằng cách quan sát những cực đoan của nỗi đau, sự cô đơn, nỗi sợ hãi và cơn thịnh nộ, thông qua quá trình đào tạo và công việc lâm sàng của mình, tôi luôn bị lôi cuốn vào những linh hồn bị tra tấn.
Tôi đắm mình trong nơi tối tăm đó với những người nghiện ngập, kẻ lạm dụng và nạn nhân, tin rằng tôi đang làm điều tốt lành bằng cách cố gắng cứu người khác.
Mặc dù vậy, sự thật là tôi vẫn đang trốn tránh khỏi sâu thẳm bóng tối của bản thân, ngay cả trong trị liệu.
Là vì tình yêu đã dẫn lối cho tôi.
Không có lời báo trước nào về người đàn ông đã bước vào cuộc đời tôi ấy, và tôi đã rơi vào tình yêu không kiểm soát và vô điều kiện lần đầu tiên. Tôi đã hoàn toàn không chuẩn bị và hoảng sợ.
Nhưng đây không phải là một câu chuyện cổ tích.
Không ai trong chúng tôi cứu rỗi lẫn nhau. Thay vào đó, tôi nhìn rõ hình ảnh của mình phản chiếu nơi sự bối rối của anh và đôi khi chạm gay gắt đến khao khát sâu sắc của tôi, và kết quả là sự tự chối của anh ấy. Tôi bước đến đoạn phải đối mặt với nỗi đau thời thơ ấu của mình, những lựa chọn, và sự từ chối tàn nhẫn của chính tôi.
Và cứ như thế, trái tim tôi vỡ thành trăm mảnh.
Anh ấy không thể yêu tôi, bởi tôi cũng không yêu chính mình.
Tất cả những nỗi đau, nỗi cô đơn, và cơn thịnh nộ ập đến trong tôi như một thứ gì đó hoang dã được thả tự do. Giống như con phượng hoàng trỗi dậy từ đống tro tàn, tôi sắp được tái sinh.
Không hề sạch sẽ, ngăn nắp hay được kiểm soát. Mà rất bừa bộn, đáng sợ và vô cùng đau đớn. Phải mất thời gian để chữa lành vết thương đã bị bỏ mặc quá lâu.
Tôi trở thành khách hàng của chính mình. Tôi cần được cứu rỗi và được chữa lành. Tôi phải học cách kết nối lại với cơ thể, thông qua yoga và thiền định, và phải tin rằng tôi sẽ không chết vì đau buồn, xấu hổ, sợ hãi hay đau đớn.
Thay vào đó, tôi phải học cách nhìn mọi thứ như nó vốn là - chỉ là những năng lượng bị tắc nghẽn mà tôi cần phải giải phóng để được hạnh phúc.
Việc buông bỏ đi cùng với cả đại dương nước mắt và sự giận dữ khôn nguôi, khiến tôi la, hét, thề, cầu nguyện, nói chuyện, và có lúc từng đấm dúi dụi vào giường, nhưng dần dần ánh sáng bắt đầu len vào.
Tôi bắt đầu bước từng bước chập chững mỗi ngày để mở lòng kết nối lại với thế giới và những người trong đó.
Tôi cũng kết nối lại với bản năng của mình để biết điều gì là an toàn hoặc phù hợp với mình; chia sẻ cảm xúc thật của tôi về quá khứ và hiện tại với gia đình và bạn bè; và để xây dựng lại nền tảng cho một cuộc sống trưởng thành an toàn, sống đúng với bản thân mình.
Ông kẹ ẩn giấu dưới giường không còn có thể làm tôi sợ nữa. Sự thật soi sáng đã đưa tôi đến con đường tự do.
Dần dần trong nhiều năm, thông qua sự kháng cự và chấp nhận tha thứ, tôi làm hòa với quá khứ và tha thứ cho những lỗi lầm và tổn hại do người khác gây ra trong cuộc đời mình. Trên tất cả, tôi đã tha thứ cho chính mình vì đã bỏ rơi bản thân.
Mỗi bước đi khiến tôi đến gần hơn với việc yêu bản thân, mạnh mẽ, dịu dàng, phức tạp, thay đổi, đẹp đẽ, và giống như nhiều người khác, đẹp hơn, giờ đây tôi tin, là nhờ những vết sẹo, là một phần của tôi.
Bóng tối chỉ là nơi thiếu ánh sáng. Tôi cũng không còn sợ, và tôi biết tôi là cả hai.
Bây giờ tôi thường sống cuộc sống của mình, chơi tự do trong một không gian rộng, nơi hai con người gặp nhau, nhận thức được bản thân mình, điều tốt nhất tôi có thể.
Biết rằng nếu tôi đi lang thang quá xa đến mức cực đoan, có gì đó mất cân bằng trong tôi, và tôi cần phải chú ý một chút.
Đôi khi tôi có thể tách mình ra khỏi thế giới vật chất, bằng cách trôi quá xa lên trong sự hưng phấn tâm linh. Hoặc tôi có thể bắt đầu cảm thấy đen tối hơn, bởi vì tôi đã trao quá nhiều bản thân mình cho người khác, và nỗi sợ hãi đã bùng phát để đóng cửa trái tim tôi một lần nữa với tình yêu, con người và cuộc sống xung quanh tôi và trong tôi.
Nó là một hành động cân bằng, tránh những thái cực đó. Khi chúng ta làm chủ điều này là lúc chúng ta có thể tự do yêu thương và sống thật với chính mình.
*Adrenaline: đôi khi gọi là "epinephrin" hay "adrenalin", là một hoocmon. Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (Theo wikipedia)
Nguồn bài dịch: https://tinybuddha.com/blog/emotionally-closed-off-healing-pain-and-learning-to-love/
Người dịch: Hải Yến ; Người biên tập: Trang
Chuyên gia review: Đang review bởi chuyên gia: www.compassion.vn/expert
Hình thức dịch: Dịch & biên tập theo hình thức crowdsourcing tại www.compassion.vn/crowdsourcing - Cộng tác làm nội dung tại đây
Comments