Người bạn thân mến ơi, Mình là Nỗi Buồn. Bạn có cảm nhận được mình hôm nay không? Hôm nay ngôi nhà thân yêu của bạn đã bán đi và bạn chuyển sang chỗ ở mới. Mình gửi cho bạn rất nhiều tín hiệu từ cơ thể: đôi vai chùn xuống, đầu cúi gằm, đôi mày rũ, mắt trĩu nặng đến đôi chân khuỵu xuống... nặng nề lê từng bước rời đi. Môi bạn mím chặt nhưng không thể ngăn dòng nước mắt cứ chực trào ra từ hai bên khóe mắt và lăn dài trên má. Cứ thế từng tiếng nấc nghẹn trong lòng tràn ra nức nở. Không thể dừng nước mắt, không thể dừng tiếng nấc. Mình đã ở đó với bạn, trong từng cảm giác của thân thể, trong từng suy nghĩ, trong từng biến chuyển cảm xúc từ hối hận, thất vọng, quẫn trí, nản lòng, bất lực, khốn khổ, âu sầu, đau khổ và tuyệt vọng. Rất may bạn đã không kìm nén hay chối bỏ mình như phản ứng quen thuộc hay rơi vào trầm buồn, bi lụy. Cảm ơn bạn đã cho phép mình ở cạnh bên trong lúc đau khổ này.
BẠN ĐÃ NHỚ TÊN MÌNH CHƯA? Đúng vậy, khi bạn mất mát thứ gì đó thì mình xuất hiện. Tên của mình là “Nỗi Buồn”. Có thể bạn không thích gọi tên mình vì nó làm bạn liên tưởng đến trải nghiệm chia tay, mất mát, tang thương, chia cắt. Tuy nhiên, mình cần nhắc bạn nhớ là "ông trời" đặt tên này cho mình với ý nghĩa “Hãy an ủi tôi” và nhắc nhở bạn biết ơn và trân quý giá trị cốt lõi của cái thứ đã mất, nhận ra nó đã mang lại niềm vui gì cho bạn. Điều mất mát lớn lao lần này là “ngôi nhà”. Đó là nơi bạn sinh ra, chứng kiến thời thơ ấu trưởng thành của bạn. Nó che mưa chắn nắng cho bạn qua bao mùa xuân hạ thu đông. Đó là nơi bạn trở về sau các hoạt động tiêu hao nhiều năng lượng bên ngoài mỗi ngày. Đó là nơi của gia đình, có ông bà, có cha mẹ và có anh chị em - là tổ ấm thân thương với xiết bao kỉ niệm. Do vậy, mất đi ngôi nhà khiến bạn buồn đứt ruột như mất đi tất cả kỉ niệm, mất đi toàn bộ kết nối với chính ngôi nhà và cả gia đình mình. Buồn như thể khoảnh khắc bạn bị cắt dây rốn ra khỏi mẹ mình vậy. Tuy nhiên, bạn có biết “Nhà” là gì không? “Nhà là nơi trái tim bạn thuộc về” - Home is where the heart is. Trái tim của bạn đang ở đâu? ĐỐI XỬ VỚI NỖI BUỒN Mình yêu bạn rất nhiều và luôn ở đây, ngay cạnh bạn những thời điểm mất mát như thế này. Bạn có thể phớt lờ mình đi, đè nén mình bằng nụ cười giả tạo hay suy sụp tự đắm chìm trong vũng lầy trầm uất. Không sao cả, mình vẫn yêu bạn và kiên nhẫn ở đây chờ bạn hồi đáp lại mình. Chỉ đơn giản hãy cảm nhận mình - “NÔI BUỒN” đang hiện diện bên trong bạn Hãy gọi tên của mình Buồn ơi Buồn ới Buồn ời Hãy cảm ơn sâu sắc giá trị của thứ đã rời xa ta Hãy cho mình - “BUỒN” một chỗ trong tim bạn Hãy nhìn nhận mình là một phần tự nhiên của cuộc sống này Hãy thực hiện mọi điều bạn có thể làm để hàn gắn, chữa lành và tái sinh giá trị cốt lõi của thứ đã mất chứ không chỉ bề nổi của điều đã mất Hãy yêu vẻ đẹp vô thường Hãy yêu mình - “Nỗi buồn” Mình cũng rất yêu quý bạn Thương nhiều! Ký tên: Buồn - gửi từ vương quốc Cảm Xúc
P.s: (Hình mình lấy từ vương quốc Internet) (bạn cũng có thể tìm hiểu về bạn Sợ Hãi - đến chung từ vương quốc của mình tại đây nè: Hiểu Về Sợ Hãi)
댓글